Chủ nghĩa vô thần và câu chuyện của tôi
Xuất thân và môi trường tôn giáo
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hải Vân – Hải Hậu – Nam Định, một vùng quê gần như toàn bộ theo đạo Thiên Chúa. Khoảng 90% dân số trong làng theo đạo, chỉ có một vài hộ ở rìa làng là ngoại đạo.
Đời sống nơi đây gắn chặt với tôn giáo:
- Người dân sùng đạo, tổ chức nhiều hoạt động, lễ hội.
- Văn hóa ứng xử, quan hệ cộng đồng, thậm chí cả nhịp sống hàng ngày đều xoay quanh nhà thờ và các lễ nghi.
Trong môi trường đó, tôi lớn lên vừa cảm nhận sự gắn kết mạnh mẽ của niềm tin tôn giáo, vừa có những thắc mắc riêng về giá trị thật sự của niềm tin.
Bước ngoặt cá nhân
Hồi lớp 10 – 11, tôi trải qua một vài biến cố (chưa tiện kể chi tiết, sẽ chia sẻ sau). Chính những biến cố này đã khiến tôi bắt đầu tìm hiểu về nhiều loại tôn giáo khác nhau:
- Đạo Thiên Chúa (từ bối cảnh quê hương).
- Đạo Phật.
- Các tôn giáo khác trên thế giới.
Càng tìm hiểu, tôi càng thiên về chủ nghĩa vô thần – tức là tin vào lý trí, khoa học, con người, hơn là vào một đấng siêu nhiên.
Phản biện một quan điểm
Tôi nhớ một lần nghe chú tôi chia sẻ:
“Mình theo chủ nghĩa vô thần. Chẳng tin có ma quỷ, thần, Phật. Cuộc sống có gì mà phải tuyệt vọng? Nghèo đói, bệnh tật, phản bội… tất cả đều có phương án giải quyết tối ưu. Việc gì phải tìm đến một điểm tựa vô hình? Hãy tin tưởng vào chính mình, nhìn nhận vấn đề một cách khoa học.”
Nghe chú nói, cháu đồng ý phần nào:
- Đúng là tin vào lý trí và khoa học là cần thiết.
- Tự lực, tin vào bản thân là điều quan trọng.
Nhưng… cháu lại nghĩ không phải vấn đề nào cũng có phương án “tối ưu”. Có những mất mát, đau bệnh, bất công, hay khổ đau mà khoa học chưa kịp giải quyết. Lúc ấy, một niềm tin tâm linh – bất kể là tôn giáo nào – lại giúp con người giữ cân bằng, tìm ý nghĩa và đứng dậy bước tiếp.
Quan điểm của tôi
- Chủ nghĩa vô thần giúp tôi sống lý trí, không phụ thuộc vào đấng siêu nhiên, tin vào nỗ lực bản thân.
- Nhưng tôi cũng thấy tôn giáo và tâm linh vẫn có giá trị – nhất là ở khía cạnh đạo đức, cộng đồng, và tinh thần.
- Tôi thiên về việc học hỏi đạo Phật: không phải như một niềm tin mù quáng, mà như một triết lý sống: vô thường, từ bi, buông bỏ.
Kết luận
Tôi chọn cho mình con đường cân bằng:
- Sống vô thần để giữ lý trí, tin vào khoa học và bản thân.
- Tiếp nhận tinh hoa tôn giáo (dù là Phật giáo, Thiên Chúa giáo, hay tôn giáo nào khác) như một điểm tựa tinh thần, một nguồn đạo đức và nhân văn.
Với tôi, mục tiêu cuối cùng không phải là tin hay không tin, mà là: 👉 Sống tốt hơn, có ý nghĩa hơn, và giữ được sự bình an trong tâm hồn.
Bài viết hữu ích?
Chia sẻ để nhiều người biết đến!